Chương 58: [Dịch] Con Ta Dương Tiễn Có Đại Đế Chi Tư

Đây chính là ngươi tự mình đưa tới cửa (2)

Phiên bản dịch 5302 chữ

Ở Hồng Hoang này, mạnh được yếu thua, tử đạo hữu bất tử bần đạo mới là lẽ thường!

Hành vi không tiếc tính mạng để báo thù cho huynh đệ kết nghĩa như Viên Hồng, thậm chí còn hiếm hơn cả linh bảo cực phẩm.

"Thôi, thôi." Ngọc Đỉnh Chân Nhân thở dài một tiếng: "Người trung nghĩa như ngươi cũng hiếm có trên đời, bần đạo phá lệ một lần, truyền cho ngươi thần thông hộ pháp Bát Cửu Huyền Công của Xiển giáo, hy vọng đến lúc đó có thể bảo vệ được tính mạng của ngươi..."

Nghe vậy, Viên Hồng hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên ánh sáng khó tin, sau đó bèn vui mừng quỳ xuống, khấu đầu nói: "Sư tôn tại thượng, xin nhận một lạy của đệ tử!"

"Khoan đã!"

Ngọc Đỉnh Chân Nhân giơ tay ngăn hành động bái lạy của Viên Hồng, nghiêm mặt nói: "Bần đạo chỉ thưởng thức lòng trung nghĩa của ngươi nên mới truyền Bát Cửu Huyền Công cho ngươi, chứ không phải muốn nhận ngươi làm đồ đệ!"

Trong mắt Viên Hồng không giấu được vẻ thất vọng, nhưng vẫn hiểu chuyện gật đầu: "Ta biết Xiển giáo là Huyền môn chính tông thống ngự vạn tiên, yêu quái nhỏ như ta căn bản không có tư cách bái nhập Xiển giáo...”

“Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, thượng tiên đã truyền huyền công cho ta, chính là ân nhân của Viên Hồng ta!”

“Viên Hồng ta thề với trời, tuy không thể lấy thân phận đệ tử mà hầu hạ bên cạnh, nhưng tiên nhân có gì cần, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực, cho dù phía trước là núi đao biển lửa cũng không từ!"

"Tốt!"

Khóe miệng Ngọc Đỉnh Chân Nhân hơi nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Đây là chính ngươi tự mình đưa tới cửa!

Đừng trách bần đạo!

Sương sớm giăng giăng, núi xa mờ ảo.

Một vệt ráng trắng vừa xuất hiện ở phía Đông, Dương Lăng đã rời giường còn sớm hơn.

Trước đây hắn đều ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, nhưng từ khi Vân Hoa đi rồi, hắn chăn đơn gối chiếc khó ngủ nên đã cần mẫn hơn.

Nhưng hắn vẫn không phải là người dậy sớm nhất.

Mặc quần áo, rửa mặt sơ qua, Dương Lăng bước ra khỏi phòng ngủ.

Trong sân, giả sơn non bộ, hoa cỏ tươi tốt, sương sớm đọng lại từng giọt, như điểm xuyết vô số ngọc trai.

Đi dọc theo một con đường nhỏ lát đá xanh uốn lượn quanh co, hai bên là những khóm thúy trúc cao vút, gió thổi qua, lá trúc xào xạc.

Đi qua hành lang khúc khuỷu, một tiếng "hây" non nớt truyền đến từ phía cửa nguyệt môn của hậu hoa viên.

Dương Lăng mỉm cười, bước chân chậm lại, không muốn làm phiền nhi tử tu luyện.

Hắn dừng chân bên cửa nguyệt môn, chỉ thấy, trưởng tử Dương Chiêu đứng trên khoảng đất trống giữa hoa viên, hai tay nắm chặt một cặp xích đồng lớn, đang rèn luyện sức mạnh và thể chất.

Mỗi lần vung lên đều kèm theo tiếng hét non nớt của hắn, trong giọng nói lộ ra sự kiên cường bền bỉ.

Dương Chiêu tuổi còn nhỏ, dáng người cao ráo, làn da mang màu lúa mạch khỏe mạnh vì luyện tập lâu ngày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy sự nghiêm túc và tập trung.

Bụng nhỏ của hắn phập phồng nhẹ nhàng theo nhịp thở, mỗi lần thở ra đều như tiếng rồng gầm hổ khiếu, tràn đầy cảm giác sức mạnh.

Theo từng động tác hít thở của hắn, khí huyết trên đỉnh đầu bốc lên nghi ngút, cuồn cuộn như rồng, có vẻ vô cùng dồi dào.

Đột nhiên, như thể đột phá một giới hạn nào đó, từng tiếng sấm nổ vang lên xung quanh, hơi thở phun ra cũng giống như những con rồng nhỏ màu trắng, bay lượn uốn quanh trên không trung.

Nhìn thấy cảnh này, Dương Lăng cũng thầm căng thẳng.

Hắn biết Dương Chiêu sắp đột phá rồi.

Nếu thành công thì sẽ bước lên một bậc thang mới. Nhưng nếu thất bại, linh khí cuồng bạo có thể sẽ làm tổn thương chính bản thân Dương Chiêu.

Theo sự vận chuyển linh khí của Dương Chiêu, không khí xung quanh dường như bắt đầu rung động, từng luồng khí lưu xoay quanh cơ thể hắn, tạo thành những vòng xoáy vô hình.

Bỗng nhiên, một tiếng gầm của voi cao vút vang lên. Đồng thời, một lực lượng khổng lồ từ trong cơ thể nhỏ bé ấy truyền ra, lấy hắn làm tâm, xung kích ra bốn phương tám hướng.

"Phụt…"

Những bông hoa cỏ xung quanh xem như lại lần nữa gặp họa, chỉ trong nháy mắt đã bị tàn phá tan tành, cành gãy lá rụng vương vãi khắp nơi.

Nhìn từ trên cao xuống, trung tâm của hoa viên nhỏ này đột nhiên xuất hiện một vòng tròn có đường kính khoảng mười trượng.

Nhìn thấy cảnh này, Dương Lăng không khỏi cảm thán trong lòng.

Hắn biết, Thần Tượng Trấn Ngục Kình của Dương Chiêu đã có chút thành tựu, bước vào cảnh giới cự tượng, cho nên mới có thể phát ra tiếng gầm của voi hùng tráng như vậy.

Dương Chiêu tuổi còn nhỏ mà đã có thể làm được điều này, đủ thấy thiên phú của hắn cao, ngộ tính mạnh, những hài đồng bình thường không thể nào có thể so sánh được.

Quan trọng hơn là tính cách kiên cường của hắn, cùng với sự say mê kiên trì đối với tu hành, khiến người ta thấy được khả năng về thành tựu vô hạn của hắn trong tương lai.

Lúc này, Dương Chiêu vừa mới đột phá cảnh giới buông xích trong tay xuống, từ từ thở ra một hơi dài, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng không kìm nén được.

Dương Lăng khẽ ho một tiếng, bước vào trong hoa viên.

Dương Chiêu nghe thấy động tĩnh, quay người lại, nhìn thấy phụ thân mình thì lập tức nở một nụ cười ngây thơ trong sáng chỉ có ở trẻ con.

"Phụ thân!"

Dương Chiêu rảo chân chạy nhanh đến bên Dương Lăng, phấn khích nói: "Con đã luyện thành huyền công mà phụ thân truyền cho con rồi!”

“Phụ thân nghe này!"

Vừa nói, Dương Chiêu vừa vận chuyển huyền công, trong cơ thể lập tức truyền ra từng tiếng sấm sét, cùng với một tiếng gầm của voi cao vút.

Bạn đang đọc [Dịch] Con Ta Dương Tiễn Có Đại Đế Chi Tư của Lưu Liên Lão Tửu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6mth ago

  • Lượt đọc

    43

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!