Chân thị nửa cười nửa không, "Loại thân thích đó nói là thân thuộc nam tử có thể lộ diện, đối với việc mang theo thân thuộc loại như mẫu thân thì hoàn toàn không phản đối, thậm chí còn khuyến khích, nói không chừng Ngự sử Châu Sát Viện, còn phải khen Đàn lang hiếu thuận phụng dưỡng mẹ, lúc khảo hạch còn ghi thêm một nét nữa kia."
Âu Dương Nhung đấm tay hắng một tiếng, "Cũng được cũng được. Nhưng nghe Lục Lang nói Huyện nha bị ngập rồi, chờ cháu hạ sơn, ổn định xong, sẽ đón thím nương..."
Chân thị không để ý chuyện đó, cười tủm tỉm cắt ngang kẻ đang muốn chuyển đề tài, "Mà này, Đại Chu lệnh có phải còn quy định, Huyện lệnh phải mang theo thê nữ cùng đi nhậm chức, nếu thật sự không có, cũng phải mang theo một nàng tiểu thiếp, và trong thời gian tại địa phương nhậm chức, người giám sát không được cưới con gái của người bị giám sát tại địa phương, bằng không sẽ phạm tội... Điều này, Huyện Thái gia hẳn phải quen thuộc hơn ta chứ?"
Âu Dương Nhung trầm mặt, hắn cảm thấy kỳ quái, tại sao Chân thị có chuyện thì hồ đồ đến mức cầu sống, có chuyện lại thông minh đến mức tìm chết. Chẳng lẽ nàng là khắc tinh của đứa cháu này?
“Vậy vị Âu Dương huyện lệnh tận tâm tận lực kia, ngài có nên cân nhắc đến chuyện hôn sự rồi không?”
“...” Tấm bản đồ nước Yến của thẩm nương quả thực hơi dài, đến tận bây giờ mới rút ra chủy thủ. Âu Dương Nhung thầm nghĩ.
Có điều lần này, đã quyết định hạ sơn tại nhiệm, muốn làm tốt một phen sự nghiệp, hắn liền không né tránh nữa.
“Ngũ tính nữ, cháu không thể nào cưới được đâu.” Âu Dương Nhung nhìn thẳng Chân thị.
“Tại sao lại không được? Đàn lang chính là chính nhân quân tử danh vang thiên hạ khi mới ở tuổi nhược quán.”
“Rất đơn giản, là môn mi.” Âu Dương Nhung giơ tay, khẽ ướm ở ngang trán.
“Môn mi thì sao chứ, Âu Dương thị chúng ta...”
Âu Dương Nhung gật đầu nói thật: “Âu Dương thị chúng ta quả thực chẳng có môn mi gì đáng kể trong mắt Ngũ Tính Thất Vọng cả. Nhánh Âu Dương thị này của chúng ta, lần cuối cùng xuất hiện nhân vật tầm cỡ đã là từ thời nhà Hán rồi.”
“...” Chân thị.
“Thậm chí con đường khoa cử mà cháu đang đi, đối với Ngũ Tính Thất Vọng mà nói đều... Ừm, thẩm nương hẳn biết, cháu từng ở Hạnh Viên Yến được Nữ đế ban chức Lân Đài Chính Tự, cũng chính là Bí Thư Tỉnh Hiệu Thư Lang trước kia. Muốn đảm nhiệm chức quan này phải có thanh tư xuất thân, là thanh lưu trong đám thanh lưu, Tể tướng đương triều hầu hết ban đầu đều đi lên từ chức quan này. Thanh quý lắm, đây cũng là khởi điểm cửu phẩm mà sĩ tử nam bắc đều hướng tới.
Nhưng người có biết, khoa cử Đại Chu mỗi năm, hàn môn trong thiên hạ, lấy sĩ tử nam bắc cũng chỉ vẻn vẹn ba bốn mươi người mà thôi. Trong số đó, chỉ có Trạng nguyên lang và một ít người mới có thể thông qua Lại Bộ Lân Tuyển khắc nghiệt để được chọn vào chức quan này.”
Ngừng một chút, Âu Dương Nhung thản nhiên thốt ra: “Mà một chức quan như vậy, con em sĩ tộc xuất thân từ Ngũ Tính Thất Vọng có thể trực tiếp đảm nhiệm, chỉ cần trưởng bối tiến cử là được, không cần kinh qua khoa cử.”
Chân thị muốn nói lại thôi.
Âu Dương Nhung khẽ tiếng an ủi: “Thẩm nương, trong mắt Ngũ Tính Thất Vọng, chúng ta chỉ là hàn môn trong đám hàn môn mà thôi. Ngay cả Đại Càn Ly thị, làm Thiên tử gần trăm năm, vẫn bị bọn họ coi là thứ tộc pha tạp di huyết. Bọn họ cậy vào danh vọng tộc mình, lấy việc kết hôn với các họ khác làm nhục, cho nên... chúng ta tạm thời đừng nghĩ nhiều nữa.”
Tại triều Đại Chu, thế gian tương truyền giới cao hoa lấy Ngũ Tính làm đầu, Thôi, Lý, Lư, Vương, Tạ, tổng cộng là Ngũ Tính Thất Vọng.
Trong đó, Bác Lăng Thôi thị, Thanh Hà Thôi thị, Lũng Tây Lý thị, Phạm Dương Lư thị, Thái Nguyên Vương thị là Quận tính, chính là cao môn bậc nhất của sĩ tộc phương Bắc.
Còn Lang Nha Vương thị, Trần Quận Tạ thị là Kiều tính, là sĩ tộc Giang Tả... cũng chính là cao môn bậc nhất của sĩ tộc phương Nam. Có điều hai vọng tộc phương Nam này xếp cuối cùng trong Thất Vọng.
Bởi vì trước cuộc đại thống nhất, trong cuộc Nam Bắc Triều Đỉnh Tranh sóng cuộn biển gầm, là Tùy Càn đến từ Bắc triều đã giành chiến thắng cuối cùng, bình định Nam Trần, thực hiện đại thống nhất nam bắc một lần nữa. Hiện tại trung tâm của Đế quốc Đại Chu nằm ở Lạc Dương, Trường An thuộc Quan Trung, mà phương Bắc lại là vùng đất trung nguyên truyền thống, cho nên đến triều đại này, ngũ vọng phương Bắc mạnh hơn Vương Tạ phương Nam.
Mà trong đó, đặc biệt lấy Bác Lăng Thôi thị làm đầu, được thiên hạ tôn sùng là đứng đầu các sĩ tộc.
Hơn nữa theo như Âu Dương Nhung được biết, Ngũ Tính Thất Vọng kia không chỉ đơn giản là tiếng thơm lưu truyền, đời đời trâm anh, nghe nói bảy tòa môn phiệt cao nhất thiên hạ đó, mỗi nhà ít nhiều đều có quan hệ mật thiết với ba tông môn hiển thế là Nho Thích Đạo, hoặc lấy Nho học, hoặc Huyền học, hoặc Đạo học truyền gia, thậm chí còn liên quan đến những truyền thừa Luyện Khí Sĩ thế ngoại bí ẩn hơn.
Vốn có thể tồn tại qua cuộc Nam Bắc Triều Đỉnh Tranh hỗn loạn, gia thế kéo dài đến tận Đại Chu triều, không một gia tộc nào không mang nội tình đáng sợ của một Thiên Niên Vọng Tộc, thậm chí tộc phả còn có thể truy ngược về thời Tiên Tần, cùng thời đại với các Luyện Khí Sĩ được ghi chép trong cổ thư.
Âu Dương Nhung lại nói: "Hơn nữa vào thời Cao Tông, vì muốn chèn ép Ngũ Tính Thất Vọng, người từng hạ chiếu cấm các gia tộc đích hệ nhất liên hôn với nhau. Nhưng hiện giờ xem ra, Cấm Hôn Chiếu căn bản không đạt được hiệu quả, ngược lại còn biến tướng nâng cao thân giá của bảy tòa vọng môn kia, khiến họ trở thành 'Cấm Hôn gia' cao ngạo biệt lập... Thực ra nghĩ kỹ lại sẽ rõ, ngay cả ta và mẫu thân ở thôn quê còn nghe danh sự tôn quý của 'nữ nhi Ngũ Tính', sự truy đuổi của dân gian... thật sự là có thể tưởng tượng được."
Dùng lời của Âu Dương Nhung ở kiếp trước mà nói, cái danh "Cấm Hôn gia" này chính là tồn tại ở đỉnh cao của chuỗi khinh miệt trên thị trường xem mắt của đế quốc Đại Chu, từ già trẻ gái trai đều đang hùa nhau đẩy giá lên cao.
Chân thị mặt mày ủ rũ: "Thật sự khó đến vậy sao? Đàn lang nhà ta chẳng lẽ không phải nam nhi hạng nhất thiên hạ, như vậy cũng không được?"
Khóe miệng Âu Dương Nhung khẽ giật, đứng dậy giúp Bán Tế thu dọn bát đũa.
"Chẳng lẽ ngay cả bàng chi mạt tiết cũng không có cơ hội?" Chân thị vẫn chưa cam lòng.
"Bàng chi mạt tiết người ta cũng không phải kẻ ngốc, sớm đã bị người khác giành mất rồi. Nghe nói Cấm Hôn Chiếu là do vị Tể tướng thời Cao Tông xuất thân môn đệ hàn vi bị từ chối cầu thân mới kiến nghị với Cao Tông. Không có gia thế quan hàm Tứ phẩm đương triều thì đừng nghĩ tới nữa."
Chân thị nhíu mày: "Sao lại phiền phức đến thế..."
Âu Dương Nhung nhận lấy khăn nóng từ tay Bán Tế, lau mặt một cái, dường như nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười nói: "Bắc Địa Sĩ Tộc thượng hôn á, Giang Tả Sĩ Tộc thượng nhân vật, Quan Trung Sĩ Tộc thượng quan miện, Đại Bắc Sĩ Tộc thượng quý thích. Ngươi xem điệt nhi của ngươi có cái nào xứng được? Ừm, chỉ là không có 'thượng tuấn nam' thôi."
Chân thị lườm hắn một cái, rồi im lặng không nói gì.
Âu Dương Nhung cũng giả vờ chán nản giống nàng, nhưng thực chất trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng khiến thẩm nương chết tâm rồi.
"Giang Tả Sĩ Tộc thượng nhân vật... Thật khéo, Đàn lang nhà ta chẳng phải là nhân trung long phượng sao..." Chân thị lẩm bẩm một câu.
Âu Dương Nhung cười cười, không tiếp lời. Đôi khi ảo tưởng tan vỡ quá nhanh cũng không tốt, cứ để thẩm nương từ từ nhận ra vậy... Hắn rửa tay, chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng không ngờ, người phụ nữ váy lụa phía sau bỗng nhiên hỏi một câu: "Đàn lang, vị ân sư ở thư viện của ngươi có phải họ Tạ không?"
Âu Dương Nhung ngẩn người: "Phải, có chuyện gì sao?" Lại bất lực nói: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa. Ta đi đây."
Hắn cảm thấy có chút vô lý, cũng không để ý tới Chân thị nữa mà rời khỏi Tam Tuệ Viện.
Trong phòng, Chân thị chống cằm, nhìn theo bóng lưng hắn vừa đi ra, đôi mắt phượng khẽ cong lại.
"Thật là, vẫn phải để thẩm nương nắm bắt cơ hội cho ngươi thôi."
...
(Lời tác giả: Ta lỡ tay viết hơi nhiều nên đăng hơi muộn, chương này gần bốn ngàn chữ, buổi tối vẫn còn nữa, các huynh đệ tốt!)