Danh sách chương truyện Ngoan, Đừng Nháo
Chương 101-200
Chương mới lên trước
Truyện có 83 chương
1
Vị hôn phu, vị hôn thê
2
Canh cánh trong lòng
3
Ăn mềm không ăn cứng
4
Mời cậu uống nước, cám ơn!
5
Bạn cùng bàn, cậu có áo khoác không?
6
Tưởng nam khanh đúng không, mày chạy cái gì?
7
--
8
--
9
--
10
--
11
--
12
--
13
--
14
--
15
--
16
--
17
--
18
--
19
--
20
--
21
--
22
--
23
--
24
--
25
--
26
--
27
--
28
--
29
--
30
--
31
--
32
--
33
--
34
--
35
--
36
--
37
--
38
--
39
--
40
--
41
--
42
--
43
--
44
--
45
--
46
--
47
--
48
--
49
--
50
--
51
--
52
--
53
--
54
--
55
--
56
--
57
--
58
--
59
--
60
--
61
61
62
62
63
63
64
64
65
65
66
66
67
67
68
68
69
69
70
70
71
71
72
72
73
73
74
74
75
75
76
76
77
77
78
78
79
79
80
80
81
81
82
82
83
83
Choạn khoảng:
© 2012-2024 TruyenYY.

Ngoan, Đừng Nháo
Dạ Tử Tân
0 ĐỀ CỬ
4620 thành viên đang đọc truyện này
- Thể loạiNgôn tình
- Trạng tháiCòn tiếp
- Số chương83
- Cập nhật2y ago
Giói Thiệu Truyện Ngoan, Đừng Nháo
VĂN ÁN 1 Học sinh toàn trường đều biết, con trai hiệu trưởng Mục – Mục Lăng Thành không chỉ là soái ca mà còn thường xuyên đứng nhất toàn trường, là đối tượng mà bao nhiêu cô gái ao ước. Chỉ là... Từ chối con gái nhà người ta quá tuyệt tình, tổn thương trái tim của vô số thiếu nữ. Về sau trường học có một nữ học sinh mới chuyển đến, hắn đột nhiên thay đổi đến chóng mặt. Ví dụ như, hắn thường xuyên bám theo sau học sinh mới chuyển trường kia lải nhải: “Tưởng Nam Khanh, đề này cậu làm sai rồi, mau trở về làm lại!” Anh em của hắn không giấu được lòng hiếu kỳ mà tra hỏi: “Nói một chút đi, cậu bình thường cấm dục như vậy, có phải coi trọng tiểu cô nương nhà người ta hay không?” Mục Lăng Thành hời hợt đáp lời: “Cô ấy là vị hôn thê của mình.” VĂN ÁN 2 Bữa tiệc tối đón tân sinh viên của trường Đại học C, Tưởng Nam Khanh bị Hội học sinh chặn ở ngoài cửa: “Bạn học à, không có vé thì không thể vào bên trong được” Tưởng Nam Khanh chỉ vào Mục Lăng Thành vừa nghênh ngang bước vào: “Cậu ta cũng không có vé, tại sao lại được đi vào?” “Cậu ấy là Chủ tịch Hội học sinh, đương nhiên có thể tùy ý ra vào.” Tưởng Nam Khanh trầm mặc ba giây, không thể không túm lấy Mục Lăng Thành qua, nhìn về phía Hội học sinh nói: “Bây giờ tôi đơn phương tuyên bố, cậu ấy là bạn trai của tôi. Cho nên là người nhà của Chủ tịch Hội học sinh, có thể vào trong được chứ?” Mọi người nơm nớp lo sợ nhìn về phía cái người xưa nay ít nói ít cười, cũng chưa từng thân cận với nữ sinh nào kia, trong lòng thầm cầu nguyện cho tiểu học muội to gan lớn mật này. Ai ngờ, Mục Lăng Thành lại nhẹ nhàng đem người ôm vào trong lòng, yêu chiều nói: “Ngoan, đừng nháo.”
0.0
0 phiếu- 2thích
- 840 đọc
- 0 bình

83 Chương
840 Lượt Xem
2 Lượt Thích
QR Code
Dạ Tử TânTác phẩm cùng tác giả
Chước Chước Lãng Mạn
Vào một đêm mưa lớn, Hề Mạn bất lực ngồi xổm trước cửa nhà họ Hề. Một chiếc ô che trên đỉnh đầu cô, Thẩm Ôn thanh cao văn nhã, hết sức dịu dàng đưa tay về phía cô: "Mạn Mạn đừng khóc, anh ba đến đón em về nhà." Từ đó về sau, cô được Thẩm Ôn nuôi dưỡng bên người, cưng chiều như bảo bối. Mọi người đều cảm thấy hai người tình cảm ổn định, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn. Một lần Hề Mạn cùng Thẩm Ôn đến dự hôn lễ của một người bạn, trong bữa tiệc, có người trêu chọc: "Thẩm Ôn, cậu với Hề Mạn dự định khi nào kết hôn?" Thẩm Ôn uống rượu, không để ý nói: "Đừng nói bậy, tôi coi Mạn Mạn như em gái." Hề Mạt nở một nụ cười khéo léo: "Mọi người đừng hiểu lầm, em và anh ba chỉ là anh em thôi ạ." Cô biết bạn gái cũ của Thẩm Ôn sắp từ nước ngoài trở về, họ sẽ kết hôn sớm thôi. Bữa tiệc còn chưa kết thúc, Hề Mạn đã rời đi giữa chừng. Cô âm thầm thu dọn hành lý, dọn ra khỏi nhà họ Thẩm. Buổi tối Thẩm Ôn về nhà, thấy không còn bóng dáng Hề Mạn trong căn phòng trống, trái tim anh đột nhiên trở nên trống rỗng. Văn án 2: Hề Mạn chuyển đến nhà kẻ thù không đội trời chung của Thẩm Ôn - Giản Chước Bạch. Trước cửa nhà họ Giản, cô nhìn người đàn ông cao ngạo lạnh lùng trước mặt: "Anh nói chỉ cần tôi dọn vào ở, anh sẽ giúp anh ấy hoàn thành dự án kinh doanh đó." Đầu lưỡi Giản Chước Bạch chạm vào răng hàm bên dưới, cảm xúc trên mặt không rõ ràng: "Quan tâm anh ta như vậy, nguyện ý vì anh ta mà làm bất cứ chuyện gì sao?" Hề Mạn không nói lời nào. Thẩm Ôn nuôi nấng cô bảy năm, đây là chuyện cuối cùng cô làm cho anh ta, từ đây ân oán đều được giải quyết, không ai nợ ai. Khi đó, Hề Mạn không bao giờ tưởng tượng được, cô sẽ vì thỏa thuận này mà toàn tâm toàn ý trao trái tim mình cho Giản Chước Bạch. Văn án 3: Mấy người anh em đã mấy hôm không gặp Giản Chước Bạch, hẹn nhau cùng đến nhà tìm anh. Trên ghế sô pha trong phòng khách, Giản Chước Bạch hiếm khi gần gũi với người đẹp, hốc mắt đỏ lên vì ghen tị: "Thẩm Ôn đã từng ôm em như thế này chưa?" Hề Mạn khẽ lắc đầu. "Đã từng hôn em chưa?" "Chưa từng." Hề Mạn dán sát ôm lấy cổ anh, "Hôn thế nào, anh dạy em đi?" Đám anh em: "!!!" Đây chẳng phải là con thỏ trắng bị lạc trong nhà Thẩm Ôn sao? Thẩm Ôn đang phát điên tìm cô bên ngoài, sao lại bị Chước ca giấu ở đây??? ... Mãi sau này, Hề Mạn mới biết, đêm hôm đó khi Thẩm Ôn đến đón cô đi từ cửa nhà họ Hề, Giản Chước Bạch cũng đã xuất hiện. Nhắc đến đêm đó, người đàn ông cười tự giễu, đôi mắt đen láy chứa đầy sự thất vọng. Anh ngẩn người nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, thanh âm gần như không thể nghe thấy: "Đáng tiếc đến muộn một bước."














